[r/WritingPrompts] **IkeKashiro** • 16.1k points
# **MỘT CHÚ RỒNG HÙNG MẠNH SỐNG CẠNH VƯƠNG QUỐC MONG MANH. HÀNG THẾ KỶ NGÓ LƠ TRẦN THẾ ĐỂ NẰM MÃI TRONG HANG ĐỘNG CỦA MÌNH, HÀNG THẾ KỶ HAI BÊN CHẲNG HỀ GẶP PHẢI NHAU. VÀ KHI CỔNG THÀNH ĐỔ XUỐNG, MỘT KỴ SĨ ĐANG HẤP HỐI CỐ TIẾP CẬN NGÀI VỚI NÀNG CÔNG CHÚA MỚI LỌT LÒNG, VAN NÀI RỒNG TA HÃY CHĂM SÓC LẤY CÔ**
__________________________
✍️ **Hydrael** • 3.6k points - x1 gold
[Phần 1](https://www.facebook.com/groups/j2team.community/?multi_permalinks=1788476431484469)
✍️ >**Hydrael** • 1.8k points
Đêm hôm đấy, Tythel chẳng hề được an giấc. Dù có cố, dù có thử biết bao kỹ thuật Karjon đã dạy, cả đêm dài cô chỉ dành để lăn lộn khắp mà thôi. Nơi cô đặt lưng vốn là chiến tích Karjon đoạt được từ những kẻ dưới lòng sâu, những kẻ không mắt từng sống trong những câu chuyện về đêm mà Karjon hay kể, chiếc giường hoàn hảo cho cô thuở nhỏ, nay lại chẳng còn rộng được là bao, tính ra mấy kẻ dưới lòng sâu cũng nhỏ nhắn phết.
Thật lòng mà nói, Tythel phát triển hơn những người bình thường nhiều. Nhờ ơn của mười sáu năm ăn theo diet gồm thịt áp chảo với ma thuật của hỏa thần và khiên nhẹ mấy mớ vàng quanh hang, thế nên cái dáng "Công chúa" của cô giờ đã thành mây thanh khói rồi, gọi là người con gái lực điền có vẻ đúng hơn. Nhưng do chẳng được tiếp xúc với ai trong suốt mười sáu năm qua nên cô cũng chẳng biết chắc.
Chưa một lần cô phàn nàn về chiếc giường nhỏ tí. Mấy thứ khác thì có, nhưng riêng chiếc giường thì không - tương tự với toàn bộ những gì mà Karjon đã chu toàn cho cô suốt những năm qua. Mừng thầm cô còn có được một người cha khác loài. Một người cha đầy ắp các câu chuyện về những dũng sĩ trong truyền thuyết, Calcon Dũng Mãnh và Rilan Thẳng Thắn, Brigth Cao Thượng và những người khác nữa. Toàn bộ đều là những người nhỏ nhoi sống đời lặng tiếng, nghe theo tiếng gọi nghĩa vụ và làm nên những điều cao thượng, những con người sống đời nhàm chán và nông dân cần mẫn, thợ rèn chăm chỉ và nhiều kẻ khác. Xuất thân từ những tầng lớp hết sức bình dị.
Trong giấc mơ, cô thấy Tythel đấy dẫn cô đến lối thoát của sự khổ đau này.
Nhưng giờ đã khác. Cô vốn có thể là một công chúa, thế hệ nối tiếp của hoàng tộc, sống đời nhung lụa giàu sang, và nếu đúng như những gì mà truyện cổ thường nói, một là cô bị bắt cóc, hai là ăn uống phủ phê rồi sinh tật giở thói. Để rồi kết thúc bằng việc trở thành một món hàng của đất nước, một con cờ chính trị gả đến những nơi hùng mạnh hoặc kỵ sĩ nổi danh thôi.
Tythel quyết định, giường nhỏ thì có nhỏ, nhưng ít nhất cô vẫn được Karjon chăm sóc. Sự biết ơn chẳng mấy chốc đã bị thay thế bởi tủi nhục.
Lê người ra khỏi giường, kéo theo tấm chăn và cái gối, chất chồng lên nhau như mớ vàng Karjon hay đè người lên mà ngủ. Tuy chẳng dễ chịu như cái giường kia, nhưng cô vẫn được đưa chân duỗi vai, đỡ hơn phải co ro trên cái giường đó.
Nhưng cô nào biết, điều làm cô thức giấc vốn chẳng phải là chiếc giường kia. Chính cô mới là cốt lõi của vấn đề cơ mà.
Mấy năm gần đây cô hay leo lên đỉnh núi, tất nhiên là có sự cho phép của Karjon rồi. Ông nói rằng nếu cô không nhìn được sắc xanh của bầu trời chẳng mấy chốc cô sẽ hóa điên thôi. Ngôi làng dưới núi cứ như mật ngọt trong mắt cô vậy, cả đời cô chỉ muốn xuống đấy để được biết cái vị của phố thị nó như thế nào, chỉ cần một ngày thôi, một ngày hít lấy hơi thở nhộn nhịp, một ngày khám phá và vui chơi. Để được tận mắt nhìn dàn thổ mã, tận mắt nhìn thấy tia năng nhảy mủa trên bộ giáp bóng láng của người kỵ sĩ, ngắm nhìn ánh lửa lò bập bùng cùng tiếng búa đều đặn của anh thợ rèn cần mẫn, và may mắn thì tiếp cận với pháp sư nào đó cũng được. Tuy rằng trong chương trình dạy của Karjon có phép thuật, nhưng sao mà con người làm chủ dược hỏa long phép chứ, học mãi cô cũng chỉ làm được vài trò cỏn con của ông mà thôi.
Tất nhiên, sớm mai mọi chuyện sẽ thay đổi. Nói gì thì nói, cô vẫn là một người bình thường thôi mà - Chẳng biết liệu cô sẽ có thêm khả năng gì với sức mạnh ít ỏi của mình đây. Chí ít dòng máu của Karjon rồi sẽ chảy qua huyết quản của cô, bán nhân bán long. Một trong những điều mà cô mong muốn còn nhiều hơn việc được ngắm nhìn lấy ngôi làng ngoài kia.
*Phải rồi, ngôi làng đó*. Cô lại trở mình.
Đứng từ trên núi, ngôi làng chỉ là những đốm màu đa sắc. Được cô to điểm bằng trí tưởng tượng của mình và một ít chi tiết đánh cắp từ những câu chuyện về đêm của Karjon - Những mái nhà tranh che mưa trú nắng cho hai quả tim vàng, trang trại già phủ lấy người nông dân cần mẫn với tri thức được tích góp từ nhiều năm làm việc đầy thật thà chân chất, ống khói nhả hơi từ ngọn lửa đang ử lấy con gà miếng bò. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng những người dưới kia lại phải cúi mình trước những tên đồ tể đến từ trời cao. Chưa, một lần, cô lại nghĩ mình là người toàn quyền dẫn dắt cả vương quốc này.
Suy nghĩ ấy lại làm cô trở mình. Trong những câu chuyện buổi đêm Karjon thường nói về "Đạo lý hoàng gia", đạo lý cao quý mà những người như cô có trách nhiệm gánh lấy. Bảo vệ, giúp đỡ, dẫn dắt, và quan tâm lấy những con người khốn khổ nọ. Nếu đã là một công chúa cao quý - là một thành viên của hoàng tộc - chẳng phải đó cũng là trách nhiệm của cô sao?
*Đừng nghĩ về nó nữa, Tythel. Đừng nghĩ nữa.*
Nhưng sao mà ý nghĩ ấy tan biến được chứ. Nếu cô ở lại với Karjon, cô sẽ thất bại trước trách nhiệm của mình. 16 năm trời trốn tránh để rồi dẫn về kết quả này vốn không phải lỗi của cô; làm sao cô biết được mình có nghĩa vụ đó chứ. Đó là lỗi của những Kẻ đến từ Trời Cao. Nhưng giờ cô đã biết mà, tuy nhiên..., Karjon đã dạy rằng không hành động cũng là một lựa chọn, lựa chọn trước việc không làm gì cả.
Sớm mai, sau khi Nghi Lễ hoàn tất. Cô sẽ rời khỏi chốn này, dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa. Và nếu Karjon cả cô... Thì, thì cô sẽ phải một mình hoàn thành trách nhiệm vậy.
Nhờ thế, Tythel cuối cùng chìm vào mớ chăn nệm, chìm vào trách nhiệm, đưa cô an giấc.
__________________________
## Thông tin bài viết:
* Bài gốc: https://j2team.dev/rd/813gcd
* Dịch bởi **Dink** qua [Công cụ hỗ trợ dịch bởi J2TEAM](https://j2team.dev/tools/translate/reddit).
* Vẫn đang hậu tấu
__________________________
#j2team_community #j2team_rd_813gcd // Sponsor: **APKCombo**
[r/WritingPrompts] **IkeKashiro** • 16.1k points
# MỘT CHÚ RỒNG HÙNG MẠNH SỐNG CẠNH VƯƠNG QUỐC MONG MANH. HÀNG THẾ KỶ NGÓ LƠ TRẦN THẾ ĐỂ NẰM MÃI TRONG HANG ĐỘNG CỦA MÌNH, HÀNG THẾ KỶ HAI BÊN CHẲNG HỀ GẶP PHẢI NHAU. VÀ KHI CỔNG THÀNH ĐỔ XUỐNG, MỘT KỴ SĨ ĐANG HẤP HỐI CỐ TIẾP CẬN NGÀI VỚI NÀNG CÔNG CHÚA MỚI LỌT LÒNG, VAN NÀI RỒNG TA HÃY CHĂM SÓC LẤY CÔ
__________________________
✍️ **Hydrael** • 3.6k points - x1 gold
400 năm Karjon sống trên cõi đời này. 400 năm, hàng trăm trận chiến rồng ta đã trải. Ngài đã từng chiến nhau với vị pháp sư thứ 9 của Ngũ giác hội. Đọ sức với Gix Chiêu Hồn Sư và binh đoàn bóng đêm. Có mặt tại sự kiện Cuộc Chiến 12 ngày đêm, là một trong số ít của loài còn sót lại sau cuộc Kỷ nguyên Bóng Tối. Rồng ta cuối cùng cũng nghỉ ngơi với mớ vàng và sách cạnh một ngôi làng yên bình của chốn Hillsdale, Cố sống nốt quãng thời gian còn lại cho bản thân cùng với đam mê theo đuổi kiến thức.
Ấy thế mà trong toàn bộ các trận chiến đã trải qua, biết bao đối thủ, biết bao gian nan, ngài vẫn chưa sẵn sàng cho thử thách này.
Một đứa nhóc mới lớn.
"Sao con không được đi chứ?" Tythel hỏi, làn da bánh mật nhíu lại đầy bực tức.
Karjon thở dài, đủ dài để phủ đầy cả hang. "Từ khi nào, mà câu "Vì ta nói thế" hết tác dụng thế này?"
"Khi con sang tuổi 16 đấy. Karjon, ngài đã hứa rồi."
"Ta chỉ nói con có thể đi xuống làng vào ngày con đủ 16 thôi. Tythel ạ. Ta không hề nói ngày hôm sau con vẫn có thể làm thế." Lời hứa hồi cô lên chín, ấy thế mà lại thật sai lầm biết bao. Rồng ta chỉ hứa lèo cho có để cô ngưng hỏi thôi, ngờ đâu loài người lại nhớ dai đến thế.
"Ngài đã ngoắc móng rồi đấy," Cô nàng khoanh tay, tức giận ra mặt.
Karjon, kẻ nặng hơn 6 tấn với hàng trăm trận chiến đã qua, lại chẳng thể đối mặt với ánh mắt hình viên đạn của cô con gái nhỏ. Ông chưa từng sợ trẻ em, ấy thế mà con nhóc đấy lại khác. " Tythel, phải có lý do ta mới phải làm thế. Tất cả là vì sự an toàn của con thôi."
"Lúc nào ngài cũng nói thế cả, Karjon à. Ngài định để con ở đây đến hết đời à? Ngài đang cố che giấu gì thế?"
"Ngoài kia có những kẻ sẵn sàng giết chết con. Lý do thể đã đủ chưa?"
Một lần nữa cô lại nổi trận. "Ngài biết nếu ngài không nói thì sao mà con biết chứ. Còn nếu ngài muốn con cho qua chuyện này, ngài phải kể nhiều hơn thế đấy." Cơn giận dần nguôi. "Kể đi mà, cha."
Karjon thở dài lần nữa. "Ta sẽ kể cho về cái ngày mà con đến nơi này, cũng như lý do tai sao con không nên bước ra thế giới ngoài kia. Liệu sau khi ta kể, con có để yên chuyện này được không?"
"Đương nhiên rồi, tạ ơn người!" Cô nói, loạng choạng chạy đến và ôm lấy trán ông. Giơ vảy, ông nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô.
"Đừng vội mừng nhóc ạ. Còn phải xem con nghĩ gì sau khi ta kể xong đã. Mọi chuyện bắt đầu, có lẽ con đã đoán ra rồi, từ mười sáu năm trước..."
-----------
Mười sáu năm đối với ông chẳng là gì cả, tuy là một kẻ thích sống cô độc. Nhưng Lathariel, Nữ hoàng rừng sâu, lại là vị khách duy nhất ông từng tiếp trong khoảng thời gian sống. Suy cho cùng bà cũng chẳng phải là nữ hoàng gì, giống giống với một nữ thần mất ngôi nhưng bà thích cái biệt danh mà những người được bà bảo trợ đặt cho hơn. "Karjon, xin ông. Thế giới cần ông. Lần này-"
"Lần nào," ông gầm lên. "Hết lần này đến lần khác, Lathariel ak. Lúc nào cũng có chuyện cần đến ta cả."
"Không đâu, Karjon, lần này rất khác. Những kẻ đấy đến từ trời cao, cao hơn cả tầng mây, vượt đến ngàn sao! Chúng nó không thuộc về thế giới này-"
"Gix cũng thế đó thôi, giờ hắn cũng nằm đất rồi đấy." Karjon bước quanh bà. "Ta mệt lắm rồi Lathariel ạ. Ta già và yếu, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đó là còn tính theo tuổi của loài ta đấy. Tìm mấy lời tiên tri chỉ cách đánh bại chúng nó đi, hay là thành lập thêm Thập Nhị Hội gì đó. Nhưng chừa ta ra giùm cái. Cho ta an nghỉ tuổi già đi."
"Liệu ngài có sẵn lòng để quãng thời gian còn lại rút ngắn hơn. Khi những kẻ ở trời xanh đặt chân vào nơi ngài ở không?"
"Nếu chúng nó mà lại đây, ta sẽ xử sạch bọn chúng. Nhưng Lathariel à, chúng sẽ không tới đâu. Ta an toàn ở đây mà."
"Karjon... Thứ duy nhất có thể đánh chìm được đoàn thuyền của trời xanh là ngọn lửa của ông. Không có ông, ta không-"
"Kiếm mấy đứa trẻ hơn ta đi, ngọn lửa nhiệt huyết bao giờ cũng nóng hơn cả. Đủ rồi đấy Lathariel. Ta không suy nghĩ lại đâu."
Gương mặt Lathariel chùng xuống. "Có lẽ là thế, Karjon, có lẽ là ngài sẽ không thay đổi rồi. Thế thì tận hưởng nốt cái hố này đi nhé, bạn già ạ," Hai chữ bạn già tràn ngập cay độc, độc hơn cả vạn loài sâu bọ sống trong rừng bà, "Nếu ta sống sót, có lẽ ta sẽ còn gặp lại ngài. Mà dù gì, thì ngài cũng đâu quan tâm."
Bà chốt lời và rồi biến mất.
-----------
"Tại sao ngài lại không giúp họ? Kẻ Trên Trời Xanh là ai?"
Karjon cáu bẩn. "Ta không giúp họ là vì ta quá già, quá mệt rồi. Giờ đây ta còn mệt hơn trước nữa. Trước khi con hỏi thêm," Ông ngắt lời ngay khi cô vừa mở miệng "Phải, những kẻ trên trời xanh đã thắng."
"Thế còn những người ở lại thì sao?"
"Họ vẫn ở lại, nhưng những kẻ trên trời xanh đã thống trị lấy bọn họ rồi. Và đó là lý do tại sao con không thể bước ra ngoài kia..."
-----------
Vài tuần sau lần gặp gỡ đó, lại có tiếng bước chân xuất hiện trước cửa hang ông.
“Lathariel, ta đã bảo là đừng quay trở lại rồi... Mà?"
Bóng hình phía trước chẳng phải là Lathariel, mà là của một con người. Một kẻ khoác trên mình bộ giáp vàng hoàng gia. "Ôi lay trời xanh trăng sáng, cả rồng cũng sống trong hang này sao," Vị kỵ sĩ yếu ớt cất tiếng, trong lòng đang ôm chặt lấy thứ gì đó. "Xin ngài, Vĩ Thú, tôi không hề có ý kích động. Tôi quá yếu để chống trả rồi. Nếu ngài có giết tôi, xin hãy tha mạng cho đứa trẻ này." Karjon hít lấy mùi hương trong không khí, mùi của máu hòa vào lớp vàng của giáp trụ, rất nhiều máu - có vẻ người kỵ sĩ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa rồi.
Đứa bé trong lòng chọn đúng thời điểm mà cất lên tiếng khác. Một đứa trẻ sơ sinh, một đứa trẻ loài người vừa mới lọt lòng, khóc vì cái đói.
"Ta tha mạng cho ngươi và đứa bé. Nhưng tại sao ngươi lại đem-"
"Cô là công chúa, là công chúa cuối cùng. Tôi đã cố tìm cho cô một nơi trốn, nhưng..." Chàng ho nhẹ. "Tôi sợ mình không còn đủ thời gian nữa rồi."
-----------
"Khoan đã, con là một công chúa à?" Tythel hỏi, chưa kịp đón nhận lấy thông tin.
"Không chỉ là một công chúa đâu, Tythel bé nhỏ ạ. Mà là công chúa cuối cùng. Cuối cùng của hoàng tộc Armtine. Là kẻ toàn quyền trị vị mảnh đất này. Và đó là lý tại sao con không thể bước ra thế giới ngoài kia đấy. Những kẻ trên trời xanh sợ rằng con sẽ đứng lên kháng chiến, sợ con sẽ tạo lập nên lực lượng nổi loạn lật đổ bọn chúng. Chúng sẽ giết con vì cái ngôi vị công chúa này." Karjon đưa mắt nhìn cô, khóa chặt vào gương mặt bé nhỏ. "Giờ con đã hiểu chưa?"
Gật đầu, cô nhỏ nhẹ cất tiếng. "Vâng, con đã hiểu rồi."
"Tốt, giờ hãy nghỉ ngơi đi. Con đủ lớn để sống sót qua Nghi Thức rồi. Sớm mai con sẽ trở thành người mang nửa dòng máu - linh hồn của ta - Nhưng ta cần con dưỡng sức đã." Karjon mỉm cười, mong tin tốt của ông sẽ xóa nhòa vẻ mặt buồn bã.
Đúng thật tin đó cũng có giúp cô được một phần, và Karjon cũng đỡ vất vả hơn hẳn. Càng làm lộ ra ông chẳng hiểu rõ được loài người là bao, ngay cả khi ông đã dành mười sáu năm ròng chăm sóc lấy cô.
Ngài không hề biết con tim cô đã bước ra thế giới ngoài kia ngay sau khi thực hiện Nghi Thức rồi.
Còn tiếp...
__________________________
## Thông tin bài viết:
* Bài gốc: https://j2team.dev/rd/813gcd
* Dịch bởi **Dink** qua [Công cụ hỗ trợ dịch bởi J2TEAM](https://j2team.dev/tools/translate/reddit).
* Tiền Trảm Hậu Tấu
__________________________
#j2team_community #j2team_rd_813gcd // Sponsor: **APKCombo**