"Thầy ơi, nhà em nghèo, em mơ làm lập trình viên có được không thầy?" - Trả lời khi ban giám khảo hỏi rằng "ở một vùng quê như chỗ em khi dân trí còn chưa thật cao... Em có thuê ai làm thay phần mềm không?"
______________________________________
CHUYỆN THẰNG CU CHĂN TRÂU ĐI CODE DẠO
> Bài viết hôm nay mình sẽ kể lại cho các bạn câu chuyện của mình theo những gì bản thân mình trải qua. Hy vọng rằng các bạn hiểu từ đâu mà đam mê của mình tới, tại sao mình lại có đam mê và từ cái đam mê ấy sao lại sinh ra một thằng Coder. Ngày hôm nay mình xin phép tự nhận là Coder, một kẻ chưa đến nơi đến chốn nhận làm Developer có hơi ngại. Đừng hiểu sai ý mình, bài viết này mong các bạn xem là những gì mình viết với mong muốn mang lại cho bạn một ít động lực, một ít lửa từ mình... Đừng bao giờ sợ hãi hoàn cảnh, tìm lấy đam mê thôi.
Lần đầu nhìn thấy máy tính
Đã rất lâu rồi, ngày còn là thằng cu bé tí, chị mình đi học thêm ở trong thị trấn vì nhà mình vốn ở 1 vùng nông thôn khá xa với cuộc sống hiện đại bấy giờ. Đó là một đợt học hè hồi chị lớp 5 lên lớp 6 còn mình là 1 thằng nhóc mẫu giáo theo bố mẹ đi thăm chị ở chỗ trọ gần trường, hình như là một ngày nào đó mùa hè năm 2005 thì phải. Hôm đấy mình thấy các chị đang chơi Pikachu với Tarzan trên máy tính ở đó. Thú thực, với mình nó thú vị hệt như mấy cái phim hoạt hình ấy... Nhà mình hồi nhỏ còn rất rất nghèo, (giờ đỡ rồi nhưng vẫn còn nghèo) thú vui thời bé tí của mình ở nhà chỉ là vắt đất với thằng nhà bên, vui với mấy trò bắt tôm bắt tép và chạy lông nhông khắp đồng. Phải nói hồi xưa chưa hiện đại, chưa đủ đầy như bây giờ nhưng người ta vui theo cách thuần túy, vui đúng nghĩa vui... Mỗi lần mất điện lại kêu í ới đi bắt đom đóm, lại phẩy phẩy chiếc quạt làm bằng bẹ lá cau khi trời oi bức ngày hè... Hay những đêm mắt ríu tít thức đêm đề chờ xem trận World Cup trong xóm... Những ngày ấy xa lắm rồi, nhưng thực sự ý nghĩa.
Đấy, hồi đó đi chơi rồi thấy cái máy tính cũng thích lắm. Bố hỏi có thích không bố mua cho 1 cái, mình gật lia lịa nhưng trong cái suy nghĩ ngày ấy dù ngây dại nhưng vẫn hiểu rõ giấc mơ chỉ là mơ thôi...
Giấc mơ có thật
Một ngày nào đó chiều nắng đầu thu 2007 khi năm học mới sắp sửa bắt đầu. Mình bị gọi giật bởi tiếng gọi của mẹ, chắc mẩm một trận đòn rát mông như thường lệ vì tội đi chơi bẩn (vắt đất). Mình còn nhớ rất rõ lúc ấy mình đang cố vắt hình cái xe Dream Thái mà mình thấy trong xóm, phải công nhận hồi ấy mình vắt dở tệ. Thế là vì cái tiếng gọi của mẹ, mình vứt ngay cục đất ấy rồi chạy đi rửa tay vội mới dám đáp lời mẹ. Thế nhưng không như mình nghĩ, mặt mẹ mình đầy sự nghi hoặc rồi nhẹ nhàng: “Về coi bố mới đưa máy tính về kìa.”. Mình chạy vèo một phát về nhà, bỏ quên luôn cả đôi dép ở ngoài bờ giếng để không phí một giây nào... Ngay lập tức, trước mắt mình là 1 cái màn hình dày cộp, to như 1 cái thùng mì tôm 100 gói, còn ngay kế bên là một khối sắt to không kém cỡ thùng mì tôm 50 gói hiệu Hảo Hảo (Phải công nhận là Hảo Hảo ngày trước ăn ngon thật ấy chứ, không biết là do giờ mất vị hay là do mì dở nữa). Thế là lao ngay vào bàn để thử vọc... Cứ cầm chuột rồi bấm mù lên chứ biết quái gì đâu... Vậy ra thằng cu vắt đất ngày nào đã lần đầu tiên được động vào đồ công nghệ.
(Cái máy ngày đó là của bố mình mang về khi bác mình chuyển cơ quan và có 1 đống máy đưa đi thanh lí. Lúc bố mình mang đi sửa đã bị các ông thần ngoài tiệm "luộc" hết đồ. Mãi sau này khi đã nghịch máy tính nhiều mới nhận ra điều này...)
Ấn tượng đầu về máy tính
Bạn còn nhớ lần đầu bạn sử dụng máy tính chứ? Có thể có, có thể không, nhưng đối với mình thì nó là một trải nghiệm không thể quên. Ôi cái quái gì thế? Cái mớ sắt này để làm gì cơ chứ? Bạn biết không, ngày đầu tiên hai bố con vọc máy tính, không ai biết tắt máy như thế nào nên đã chọn cách dễ hơn: Rút phích cắm!
Thế nhưng sau mấy ngày mò mẫm trên cái WinXP ngày ấy, bố mình cũng tìm được cái nút tắt máy ở trong menu Start, cả bầu trời như mở ra... với bố mình! Bản thân mình chả quan tâm tới máy tính lắm, sáng hôm sau vẫn ngồi vắt đất bên thềm nhà vì hôm đó trời mưa, tiết lại se se hơi lạnh...
Cho đến một hôm nọ, bố mình mở đâu ra trò Mario (không phải Mario đánh máy mà là Mario trên nền DOS), tuy chả hiểu gì nhưng ngày ấy mình đã tốn không biết bao nhiêu thời gian với nó mà không thể qua nổi cái vị trí có 2 con cá nhảy. Rồi mẹ mình bắt đầu cằn nhằn khi bảo rằng mua máy tính chẳng khác gì mua đồ chơi đắt tiền cho con... Mình cũng bắt đầu nghĩ thế...
Còn cái đống sắt kia nó hỏng liên tục, cứ vài bữa là hỏng. Đến độ kêu thợ sửa máy tính đến vừa ra đến ngõ là lại hỏng... Chả biết cái máy đó đã trải qua bao nhiêu lần con số n việc ghost máy...
Hè năm lớp 2, mình có dịp đi vào Miền nam và ở lại nhà dì. Trong này có Internet, cả thế giới game mở ra với thằng nhóc 7 tuổi, mình gần như nướng cả ngày với mấy trò vặt vặt trên Trò chơi Việt, Game vui với Game 24h... Thế là đến hết năm lớp 3, mẹ mình cứ gọi mình là thằng Game thủ... Hồi ấy nhờ anh bên xóm, mình cũng đã biết Ghost máy và cài các phần mềm linh tinh. Cũng gọi là có biết về máy tính rồi.
Máy tính không chỉ để chơi Game
Một biến cố lớn xảy ra vào đầu năm lớp 3 khi huyện tổ chức cuộc thi giải Toán qua mạng (Violympic). Thế là trên mạng xuất hiện thêm một lí do nữa để ngồi vào máy tính. Cũng là Game nhưng game này lại hướng nhiều đến việc học, đêm đến lại thấy hai bố con kệ lạnh kệ mưa để đi giải toán. Hồi cấp 1 mình học rất được, phải nói là nhờ chăm mà cũng thuộc dạng thông minh và tiếp thu nhanh... Còn bây giờ thì... Tí nữa nói =))
Năm đó mình được giải Nhất, phải nói điều này đã Inspire mình tới một mớ cuộc thi khác như thi “Viết chữ đẹp” (giải Nhất, giờ chữ xấu rồi, không tin thì hỏi mấy đứa hồi học Cấp 1 với mình ấy), HSG, ... Sau biến cố ấy thì mình được tiếp xúc với máy tính nhiều hơn, cũng được vọc nhiều hơn và được dùng Internet nhiều hơn. Có lẽ cũng là một cái may mắn.
Muốn dùng máy tính cũng cần biết Tiếng Anh, nêu như không có cô Hằng hồi lớp 3 thì đến giờ chăc chắn mình cũng chả biết gì đâu. Lên lớp 4, nhờ sự nổi trội về Toán mà mình được cô gọi lên, tưởng bị phạt tiếp ai ngờ cô đưa cho 1 tờ giấy, ghi vào đó dòng ioe.goonline.com, mình bất ngờ vãi ra vì chả biết cái gì. Cô hỏi nhà có máy tính không? Sau đó mình nói không thì cô bảo hôm sau cô đưa cho cái D-com 3G mà thử thi. Hồi ấy các cô trong trường còn bảo “Violympic Tiếng Anh” nữa cơ :v hài không tả nổi. Nếu cô có ở đây em xin cảm ơn cô Hằng một lần nữa, nếu không nhờ cái biến cố mang tính tai nạn may mắn đó thì em giờ cũng chả thèm ngó tới máy tính đâu.
Từ ngày có DCom 3G ở nhà, suốt ngày mình kiếm mấy trò vặt vặt để chơi trên máy tính, thời ấy con máy tính của mình cực mạnh với ram 256MB, ổ cứng 30GB và con chip gì gì ấy chả nhớ... Chỉ biết mỗi lần đóng cửa sổ, nó sẽ cuốn từ từ xuống (do lag) y hệt như bạn đang xóa cái bảng đen đầy phấn ấy... Đóng 1 cái cửa sổ thì bấm đóng sau đó đi nấu cơm, nấu xong chạy lên là vừa khéo dùng tiếp. Cái xác máy ấ nếu mình không nhầm thì Chipset và RAM mình vẫn còn giữ ở góc tủ đâu đó, còn cái vỏ case thì đã bị mẹ mình trưng dụng uốn thành cái hốt rác từ thuở nào... Lí do biến thành đống phế thải thì đơn giản lắm, mình lỡ tay bẻ gãy một switch trên board rồi gắn ngược. Thế là vĩnh biệt cái PC đầu tiên...
Một sự cố không biết may hay rủi, đầu năm lớp 5 mình có tham gia lớp bồi dưỡng thi IOE (nói trên). Lại thuộc kiểu cũng biết lắm trò trên máy tính, mình thường xuyên bị gọi đi sửa mấy thứ linh tinh ở dưới phòng tin. Như 1 điều tất yếu, đến một ngày mình cáu lên vì toàn bị gọi lúc đang chơi :v (hồi ấy ham chơi mà), cuối cùng không chịu xuống. Rồi bị đuổi cổ :v
May sao xin được vào lại nên cũng cày cuốc hơn ngày trước (sợ bị đuổi lần nữa). Rồi đợt đó tự dưng leo qua một núi những điều kỳ quặc để chạm tay tới cái huy chương đồng quốc gia. Ui cha, lúc ấy chưa thỏa mãn lắm, có hơi tiếc nhưng mà thôi...
Động tới lập trình
Xong đợt đấy, có một ông trong xóm cho mình mượn máy tính (cái máy cũ kia đã hư từ hồi lớp 4), dùng được vài tháng hè thì ổng lấy lại và mình lại chạm tay vào chiếc PC thứ hai trong cuộc đời.
(Mình còn nhớ rõ hôm đó bố con mình nhờ người "thầy máy tính" gần nhà, đợt đó anh í mới đi học về đang nghỉ hè... Thế là mình sang réo từ sớm, hết lời van nài để bà cô cho ổng đi với mình. Vậy là cuối cùng cũng nhờ được, bố con mình thêm ổng đi khắp Thành Vinh để kiếm cho được 1 cái PC... Cuối cùng cũng kiếm được 1 cái PC giá hơn 2 triệu).
Vâng, lần này thì cũng tạm ổn: Main G31-ES2C thông dụng, Duo Core với 1 GB Ram (Thời ấy làm gì cũng ổn ổn, không đến nỗi quá lag :v ). Thế rồi có máy tính mình bắt đầu nghịch được nhiều thứ hơn. Đầu tiên là nghịch wapego (web mobile hay còn gọi là wap bấy giờ). Và dần dần mình tiếp xúc một lần và một thứ đã thay đổi cuộc đời mình mãi mãi về sau: GameMaker. Ở đây chắc cũng ít người biết tới Engine làm game này, cho đến giờ khi ai hỏi lập trình nên nghịch từ đâu mình cũng cười và bảo họ: Đi làm game cái đã cho vui.
Quả thực không có điều gì thú vị hơn làm game, nếu game thu hút bạn thì làm game còn làm bạn vui hơn gấp bội. Nó giống như kiểu bạn có thể hack game ấy, nhưng hack này không chỉ là hack tiền, hack kinh nghiệm mà cho bạn khả năng thay đổi toàn bộ thế giới ở trước mắt. Mình vẫn tâm đắc 1 câu của bản thân: "Nếu cuộc sống có thượng đế tạo ra mọi thứ, Công nghệ có Developer xây dựng vạn vật.", thế đấy, làm game thú vị mà, thử xem.
Vĩnh biệt cái PC thứ 2
Một chiều tháng 7 sau khi đi làm đồng về mẹ mình thấy mình vẫn còn đang cắm mặt làm mấy cái Game mà quên nấu cơm. Thế là mình bị nhị vị phụ huynh tẩn cho một trận vì tội chơi game (nói làm game có trời mới tin). Vậy là cái PC mình đành phải lìa xa, ngày ngày nhìn nó nằm im bặt trên gác tủ...
Rồi mình thi Khoa Học Kỹ thuật. Mình đã tham gia cái này từ hồi lớp 5 nhưng đến năm đó mình mới dám tự tin rằng bản thân đã có thể tạo nên một sản phẩm để mang đi thi theo đúng nghĩa đen. Vậy là mình kêu mẹ mang máy xuống cho làm, nhưng khốn thay, cái màn hình bấy giờ đã thăng thiên luôn vì ẩm.
Mình đi mượn được cái màn hình của chủ tiệm net, nhưng rồi cũng ít bữa thì phải trả, đành mượn laptop của cô hiệu phó code cái Game luyện thi tiếng Anh...
Game, Web, Software và App
Khi làm Game, mình nhận ra được việc bản thân không thể đơn thuần chỉ làm mấy trò chạy nhảy mà còn phải kết hợp tới những hệ thống Online. Mình đã nghĩ tới làm một game Online từ hồi còn bé nhưng thực sự nó không hề đơn giản. Việc lưu trữ thông tin cũng khó khăn mà cách nhanh nhất và tiết kiệm nhất mình biết chính là thông qua PHP... Mình còn nhớ rõ ràng thứ đầu tiên mình search trên Google chính là làm sao để lưu file INI bằng PHP (GameMaker chỉ hỗ trợ INI). Biết gì không, sau khi lo được vụ INI mình còn phải tìm hiểu GET request, POST request và một mớ thứ nữa để giao tiếp giữa Server và Game. Vậy là chẳng biết từ bao giờ mình đã bắt đầu mọc lên các khái niệm căn bản về PHP.
Lúc code ban đầu gặp vô vàn khó khăn. Lỗi vặt nhiều vô số kể. Sau mấy tháng mò mẫm, mình cũng đã hiểu tại sao file INI bị lỗi khi gửi request (browser hiển thị bỏ các dấu xuống dòng, view-source mới thấy). Vậy là mình bắt đầu mò làm cái webpage đầu tiên. Hồi ấy dùng freenom đơn thuần là làm cái blog rồi gắn iframe theo tên miền thôi... Mãi lên lớp 9 mình mới biết dùng domain.
Làm web chưa đủ, lại bắt đầu nghịch làm mấy cái tool windows. Thứ đầu tiên mình làm được là tool hack IOE :v (đừng bất ngờ nếu bạn thấy tên mình hơi quen). Ngày ấy code còn ngu lắm, nhưng phải nói là rất sáng tạo. Thế ra dần dần mình tiếp cận với AutoIT. Quãng thời gian vọc AutoIT quên ngày quên đêm rất đáng nhớ, chỉ sau 3 tháng mình đã làm được 1 cái phần mềm kiểm soát máy tính (mà giờ mình quyết định hoàn tất giấc mơ bằng arrow)... hồi ấy còn gọi là Parent Toolkit thì phải, rảnh rảnh mình sẽ share source.
Chưa dừng lại ở software windows :v mình còn mơ xa hơn nữa khi thấy platform mobile là tương lai của thế giới. Vậy là mình lại nghịch Java và một số ngôn ngữ khác nữa... Đến giờ thì mình thấy làm thế hơi lằng nhằng lên dùng cordova làm web-based app cho tiện.
Từ con số 0 đến code được vài thứ thú vị
Chắc hẳn nãy giờ mình chỉ nói việc chuyển qua lại giữa các ngôn ngữ khiến bài viết giống như đi kể chuyện vậy... Chắc là đúng, mình đang kể chuyện vì mình không dám chia sẻ kinh nghiệm của mình. Khi ai đó tự bản thân tạo nên kiến thức mà không theo một lộ trình nào, tốt nhất là không nên chỉ dạy người khác nếu không muốn người ta lạc lối :| Mình thấy không nên chỉ ai cả vì bản thân mình chỉ có 1 người thầy duy nhất: https://www.google.com.
Thế đấy, học code có rất nhiều kiểu và bạn có thể tự học nó ngay từ bây giờ, bằng cách lên google tìm xem lập trình là gì... Điều quan trọng nhất quyết định con người bạn về sau là bạn có thể vượt qua được những rào cản về sự lười biếng và rối ngoằng mà nó mang đến hay không. Vươn vai mạnh mẽ tìm lấy đam mê cho bản thân mình và đừng bao giờ ngừng gõ nếu bạn có đam mê. :D
Nhiều lúc hoàn cảnh cũng chỉ là vấn đề phụ
Có nhiều bạn bảo với mình rằng nhà bạn nghèo quá, sợ không theo nổi CNTT... Mình hiểu lắm chứ, ngay lúc này mình đang viết cái bài viết này trên con laptop mà mình mượn của bà chị. Còn chiếc PC thì mình build với giá chưa đầy 1 triệu đồng (ơn trời quen được chủ quán net nên giá cũng mát mẻ hơn). Như mình nói ở trên, ngày trước mình học rất được, có thể nói là cũng giỏi... Nhưng mình biết rằng đam mê của mình là code cũng như không có gì khiến mình vui hơn là lúc lập trình ra mấy cái ứng dụng thú vị... Đừng ngại, cứ mò khắp nơi mà tìm những gì bạn cần, sống một cuộc sống bạn thích và làm điều bạn muốn. Tương lai nó nằm ở trong lòng bàn tay bạn, còn với mình, tương lai nó nằm ở những ngón tay và cái bàn phím.
Bây giờ bản thân tớ có thể chưa thành công, Project arrow có thể không đến đích, chỉ biết hôm nay tớ đã sống hết mình với đam mê và không lãng phí một giờ phút nào của tuổi trẻ. Cảm ơn mọi người đã cho tớ động lực!
Lạch cạch lạch cạch...
(14/02/19 - 28/02/19)
Cheer!
_______________
#j2team_share #j2team_story #j2team_dicussion
#j2team_story
Lý do khiến tôi dừng hack. Mãi mãi.
____________
/u/ Menmaro
Part 2:
Không thấy ai đăng tiếp nên em xin được phép dùng đống tiếng Anh lộn xộn của mình dịch tiếp ạ :v Chuyện này cũng hấp dẫn thật :v
Phần 2 tiếp nối phần 1 của Boss hôm qua đăng nhé. e có dùng kiến thức văn học 12 năm gom lại để chỉnh sửa câu văn cho hợp ngữ cảnh người Việt. Nội dung thì vẫn thế thôi ạ :v Nếu bác nào thấy sai sót hay câu văn ko rõ ràng, mạch lạc thì thông cảm bỏ qua nhé. Em chém văn ko giỏi đâu :)))
Gần 2 tiếng đọc với đánh máy @@ . Các bác đọc vui vẻ!
Phần 1 cho ai cần :
https://www.facebook.com/groups/j2team.community/permalink/557366151262176/?comment_id=558143901184401&ref=notif¬if_t=group_comment_reply¬if_id=1503807196553338
____________
...Tôi như đóng băng trong sự sợ hãi. Sự ớn lạnh chạy dọc cơ thể và sự hoảng loạn lấp đầy tâm trí tôi. Chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi? Bà ấy vẫn ỔN chứ? Thằng KHỐN nào đang cầm điện thoại của bà ấy? Tôi biết tôi cần bình tĩnh, nhưng.. có điều gì đó không đúng. Tôi đưa điện thoại lên và nhìn vào số ID người gọi. Nó chỉ ghi là "Mẹ", và không có số. Fuck! Sao tôi lại có thể ngu ngốc thế chứ, hắn ta chỉ giả mạo ID người gọi thôi, chắc hẳn muốn khiến tôi rối trí. Tôi phải tiếp tục cuộc nói chuyện, phải có cái gì đó mà tôi sẽ bỏ lỡ.
- "Ô.. Ông đang làm gì với điện thoại của mẹ tôi? Bà ấy đâu? Bà ấy ỔN không?"
Tiếng cười đến từ đầu dây bên kia,... một tiếng cười quỷ quyệt, kinh tởm. Tôi quyết định ghi âm lại cuộc gọi, tôi sẽ thử xử lý đoạn ghi âm và có thể sẽ tìm được giọng thật của hắn. Chắc hẳn không nhiều, nhưng tên khốn này biết nơi tôi sống và có lẽ cũng biết bố mẹ tôi là ai.
Hắn bắt đầu nói.
- "Danny, Danny, Danny!.. Sự an toàn của mẹ cậu phụ thuộc vào kết quả của trò chơi nhỏ này. Tôi đã nói với cậu là mạng sống của một người đang ở trong sự nguy hiểm nhưng, không nhất thiết phải là mạng sống của người chơi..Đúng chứ? Vậy, cậu đã sẵn sàng để chơi chưa?".
Vào thời điểm đó tôi đã có một suy nghĩ; thế quái nào mà James có thể nhìn thấy tôi? Không hề có chiếc camera nào được kết nối tới wifi, camera trên desktop đã bị ngắt kết nối và tôi cũng đã lỡ phá hỏng camera của laptop. Một suy nghĩ khác nảy ra trong đầu... có lẽ nào hắn đã đột nhập vào căn hộ của tôi và đặt những chiếc camera khi tôi ở bên ngoài? Nhưng... tại sao hắn lại phải mạo hiểm làm việc đó với nguy cơ bị bắt gặp cao như thế?? Chẳng may nếu tôi có camera trong nhà và sẽ biết được hắn đang làm gì thì sao?
Không! Hắn chắc hẳn đang sử dụng những thiết bị của tôi!
- "Có vẻ như tôi không được lựa chọn, James. Vậy thì chơi cmnđ!"
Tôi đã mường tượng và sẵn sàng cho những điều mà hắn ta sắp yêu cầu. Có lẽ chúng tôi sẽ cùng xem một vài bộ phim kinh dị và vài trò chơi kiểu như là một level ngắn của tựa game Mario Kart...vv. Đột nhiên tôi sực nhớ ra một điều và ngay lúc đó tôi thật sự muốn tự đá bay mình ra khỏi nhà vì sự ngu ngốc của bản thân... Trong tay tôi đang cầm một thiết bị duy nhất có camera và đang được kết nối với wifi. Chính là cái điện thoại chết tiệt của tôi! Phỏng đoán là thế nhưng tôi không muốn kết luận vội vàng về việc nó là thiết bị có camera duy nhất đang được sử dụng, vì thế, tôi quyết định sẽ thử kiểm tra nó... Nhưng trước khi tôi kịp làm bất kì điều gì thì hắn ta lại nói.
- "Well well Danny, tôi phải nói một điều, cậu thật sự rất cản đảm. Hầu hết mọi người khi ở trong tình cảnh này đều sẽ khóc lóc hay cầu xin tôi dừng lại. Điều đó rất tuyệt!"
Tôi đã nghe quá đủ những lời chết tiệt đó rồi. Đã đến lúc phải bắt đầu kiểm tra giả thuyết của mình. Bắt đầu googling về những thứ 'shit' kiểu như: "how to track a phone call (làm thế nào để định vị cuộc gọi)" và "how to find cameras in a house (làm thế nào để tìm thấy camera trong nhà)". Tôi muốn xác minh việc hắn ta có thể nhìn từ camera của tôi và phải đủ chắc chắn về sự nhận định đó.
- "Oh Danni, thật sự rất 'cute' khi mà cậu vẫn cố chống cự lại. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng, cậu sẽ không thể nào định vị được cuộc gọi và cũng sẽ không thể biết được tại sao tôi có thể thấy cậu đâu!"
Điên máu lên rồi! Tôi bỏ chiếc điện thoại ra và móc từ trong túi một chiếc USB dongle! Nếu thằng khốn này đang ở trên wifi vậy thì tôi sẽ khiến hắn nghĩ rằng hắn đang kiểm soát tất cả thiết bị của tôi. Tôi mò tìm cái laptop trong khi cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể, bỏ chiếc điện thoại cách xa những cái mà tôi đang làm, và rồi tôi đã tìm thấy chiếc laptop, khởi động nó và cắm Dongle vào nó.
- "Yeah well, tôi cũng thừa nhận tôi chính là một tên có can đảm... vậy, khi nào chúng ta sẽ chơi, James? Và luật chơi chính xác là gì? Tôi muốn chiến thắng trò chơi bằng những cái luật nhảm cức của ông."
Chiến lược của tôi là tỏ ra không hề sợ hãi hắn ta. Sự thật, phải nói rằng tôi đang cực kì lo sợ. Nhưng tôi biết rằng ngay khi hắn nhận thấy sự hoảng loạn nào đó trong tôi, hắn sẽ hoàn toàn 'điều khiển' được tôi, tôi rất muốn chửi thề và quên đi hết những cái ý nghĩ vớ vẩn ngay từ lúc mọi chuyện chết tiệt này bắt đầu. Laptop của tôi đã khởi động xong. Rất tốt! Tôi biết thằng khốn này đang dùng network của tôi bằng cách nào đó. Vì thế tôi quyết định hack vào network và tìm hiểu làm thế nào mà hắn truy cập được. Có lẽ hắn sẽ bỏ sót lại vài manh mối.
- "Luật rất đơn giản, Danni. Cậu muốn làm người phán xử, ban hội thẩm hay đao phủ rồi chúng ta sẽ lướt qua lịch sử về Hiệp sĩ Công Lý màu Trắng của cậu, và xem qua về việc cậu thực sự anh hùng đến thế nào"
Anh hùng...Hero... huh... Tôi nhớ lại... đó là thời điểm tôi đã nghĩ tôi là một Hero... có lẽ là khi tôi đã làm cho đứa bé đó kết thúc cuộc đời mình. Tôi đã tự nói với bản thân tôi là một Hero vì đứa bé ấy sẽ không đau đớn như những đứa trẻ khác. Thật sự, tôi có phải là một kẻ sát nhân?? Quá khứ đấy đang đến để ám ảnh tôi?... Không! không còn thời gian để suy nghĩ về điều đó. Không chỉ mạng sống của tôi đang bị đe dọa tại đây, tất cả mọi người tôi quan tâm cũng đang gặp nguy hiểm và giờ không phải thời gian để ngồi tự kỉ!
- "Hah...Hero... Thật là cute đấy, James, nhưng tôi luôn biết tôi là một con quỷ dữ. Tôi có một sự tà ác cần thiết. Nhưng chắc chắn rồi, hồi ức về quá khứ, có lẽ nó sẽ gợi nhớ cho ông người mà ông đang đề cập tới."
Sự cố gắng của tôi không mang lại điều gì. Tôi đã đột nhập vào network nhiều lần nhưng không thể tìm thấy bất cứ dấu vết của thiết bị nào cả, không một dấu vết của việc lưu chuyển thông tin... Chờ đã!...lưu chuyển thông tin?? Lưu lượng dữ liệu vào và ra? Fuck! Tôi thật ngu ngốc mà. Thế nào nhỉ... hắn ta có thể nhìn thấy luồng trực tiếp từ màn hình của tôi, điều đó có nghĩa là tôi có lượng dữ liệu truyền ra đến nơi nào đó phải không? Tôi bắt đầu giám sát lượng dữ liệu truyền ra. Đường truyền tuy được mã hóa nhưng nó vẫn chỉ là một address. Một server mà thông tin đó đang đi qua. Tôi đã tìm thấy address của server và quyết định làm vài thứ vô cùng ngu ngốc, việc đó đã có thể khiến tôi tự kết án tù cho mình hoặc tệ hơn, tôi không được quyền truy cập tới một máy tính thế nhưng tôi lại quyết định rằng đó là một cái giá nhỏ bé để trả cho sự an toàn của gia đình tôi.
- "Well well Danny, hãy xem màn hình của cậu như những images pop-up. Leeeeets roll the tape ladies and gentlemen!"
Thật là tâm thần! Tôi không dành nhiều sự chú ý đến âm thanh từ giọng nói của hắn và đồng thời tôi cũng đang cài đặt Botnet chuẩn bị cho một cuộc tấn công DDOS. Hy vọng là nếu tôi đưa server xuống từng bit, tôi sẽ có thể tìm ra nơi mà requests được gửi đi và định vị nó từ đó. Đó là một quá trình dài nhưng sẽ có thể hoạt động được. Tôi cũng đã dừng ghi âm cuộc gọi rồi gửi đoạn ghi âm qua chiếc laptop. Trong khi tôi luôn phải giữ điện thoại cách xa nó,.. từ khi hắn ta không nói về nó nữa, giả thuyết của tôi về việc chiếc camera duy nhất đang hoạt động là chiếc điện thoại đã gần như hoàn toàn chính xác. Cuối cùng tôi đã cảm thấy mình đang thực hiện những bước đi đúng đắn trong một ván cờ rối rắm quanh co này. Tôi cũng hi vọng tôi sẽ là người nói "chiếu tướng" khi kết thúc ván cờ.
- "Nạn nhân số 1: Brock. 16 tuổi. Cậu đã phá hoại mối quan hệ tình cảm của anh ta và khiến anh ta bị đuổi ra khỏi nhà. Anh ấy đã phải sống 3 năm ngoài đường trước khi đột tử vì chơi heroine quá liều... Đó không phải là điều tốt đẹp gì, Danni."
Một bức ảnh của anh chàng Brock - 16 tuổi hiện ra trong pop-up. Hắn ta đã chết? Fuck, Hắn là một thằng khốn nạn nhưng không đáng để chết. Có lẽ tôi đã đi quá xa rồi... quá xa rồi... nhưng tôi không thể thú nhận nó! Không thể với tâm lý này. Tôi phải thể hiện với hắn ta rằng tôi không có trái tim.
- "Well well cuộc sống thật nhàm chán, quá trình thích nghi để sinh tồn và tất cả những thứ khác,.. có lẽ anh ta nên cẩn thận với người mà anh ấy đã nhận định sai lầm."
Một nụ người kinh tởm khác, James đang thích thú với điều đó... Tôi có nên làm? Không có thời gian để trì hoãn vào thời điểm này được. Tôi đặt điện thoại lên cái loa và để nó vào bàn làm việc, vì sợ rằng camera phía trước có thể được sử dụng nên tôi đẩy nó ra khỏi tầm nhìn và bỏ một đầu tai nghe vào tai trái. Giờ là lúc để chỉnh file ghi âm và sửa đổi nó để thử nhận diện giọng nói.
- "Danni, mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp nếu cậu không tỏ ra ăn năn hối hận. Bây giờ, cuộc vui bắt đầu. Cậu có nhớ bạn gái của anh chàng Brock kia không? Đây là thời điểm thú nhận đấy, Danniiiiiii"
Bất chợt, giống như nó đang sống, PC của tôi đã tự mở Skype lên và tự động đăng nhập. Fuck, tôi thật ngu ngốc, tôi đã thực sự được lười biếng rồi sao?... Một dãy số được đánh vào và nó bắt đầu quay số. Ring ring....
- "Ông muốn tôi làm gì hả James? Nói với cô ấy thằng khờ đang online là tôi và chuyện Brock không ngoại tình à? Nó sẽ thay đổi được điều gì?"
Botnet của tôi đã sẵn sàng và tôi bắt đầu tấn công địa chỉ server ngay lập tức. Tôi đã xem xét kĩ càng tỉ mỉ lưu lượng vào ra. Tất cả mọi thứ mà tôi cần bây giờ là một "hiccup", có vài thứ sẽ đưa tôi tới chỗ James. Khoảnh khắc đó giống như toàn bộ thế giới đang bị đè nén đến mức dừng lại. Khoảnh khắc đó, tôi sẽ không thèm quan tâm dù Mặt Trăng có rơi xuống Trái Đất để kết thúc cuộc đời chúng ta. Tất cả những gì quan trọng là luồng thông tin này. Tick tock tick tock tick tock.... Tôi có thể nghe thấy rõ ràng từng âm thanh trên chiếc đồng hồ đeo tay của tôi....
Đây rồi! Một đầu mối... phew! tôi thở phào, ngay trước đó tôi đang bắt đầu mất dần hy vọng. Không thể trì hoãn, tôi lập tức làm việc với manh mối có được, đây là thông tin của James? Một lần tôi đã tưởng tượng kết nối của hắn ta tới network của tôi có thể bị ngắt khi tôi đột nhiên nhìn thấy một "request ping" nhưng không có gì trở lại cả. Có phải rằng hắn ta quá bận để làm tôi cảm thấy tội lỗi hay là hắn quá tự mãn vênh váo đến mức không để ý đến nó?
- "Hello?" Giọng của một cô gái. Cô ấy có giọng nói thật sự rất cute, là James đang móc nối chúng tôi? Thật là! Sai thời điểm cho việc đùa giỡn ở đây rồi!
James nói với tôi: "Go on Danni! Trả lời cô ấy đi. Nói với cô ấy tên của cậu và việc mà cậu đã làm với Brock."
Chần chừ một chút, tôi quyết định tiếp tục, đúng là hắn ta không gọi cho tôi từ số của mẹ tôi, nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta vẫn không thể làm hại bà.
- "Liz phải không? Daniel Kurt đây. Chúng ta đã học cùng trường với Brock."
Một chút ngập ngừng, tôi không thể tưởng tượng được sự lúng túng khó xử đó của mình với cô ấy. Tôi không có thời gian để quan tâm về nó dù tôi đã chạy một tìm kiếm trên address và trong khi nó chạy, tôi tiếp tục chỉnh sửa đoạn ghi âm.
- "Danni? Thằng nhóc nhút nhát thường xuyên bị đánh đập ấy à?"
Ahhh con khốn. Hooking us up my ass! Tôi đã phải chống lại sự thôi thúc hét to lên và muốn giáo dục cho cái sự ngu dốt của cô ta về hội chứng tự kỷ. Mặc dù vậy, đó không phải là mối quan tâm của tôi. Ít nhất là tin tức này sẽ không gây ra sự đau khổ cho tôi như tôi nghĩ.
- "Vâng đó là tôi, đứa trẻ nhút nhát đây." Tôi cười và tôi có thể thề rằng tôi cũng nghe James đang cười vậy. Đồ khốn nạn! "Vậy nghe này, cô còn nhớ Brock Leland? Lúc đó cô đã ngủ với cậu ấy." - Tôi nghĩ có lẽ đây không phải là câu đáng lựa chọn để nói.
- "Yeah tôi nhớ anh ấy, tôi nghe rằng anh ấy đã chết vì dùng ma túy quá liều, nó khiến tôi cảm thấy kinh khủng khi chia tay với anh ta..." *một chút im lặng*, "Tại sao?" - tôi nói.
Fuck! Tôi phải nói điều đó như thế nào? Đó là một sự thú tội, nếu nó được đưa cho cảnh sát.. tôi sẽ bị bắt?? Fuck, có cơ hội nào giúp tôi bỏ qua việc đó đi không? Tôi lúc đó mới 16 tuổi, đó có phải là vấn đề? Tôi đã đọc ở đâu đó là các tội ác phạm phải trước năm mình 18 tuổi sẽ không được giải quyết nữa. Lúc đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ thôi? Chết tiệt. Thật sự phải đến địa ngục với điều đó sao? Tôi cần phải dừng việc điên rồ này trước khi hắn ta bắt tôi thú tội với một nạn nhân của một vụ tấn công tội phạm, sau 18 tuổi.
Một sự ngập ngừng rất lâu. Giúp tôi có thêm thời gian để làm việc với đoạn ghi âm. Chưa có người nào được tìm ra và máy vẫn đang chạy để tìm kiếm địa chỉ đó. Tại sao nó vẫn chạy mãi vậy??
- "Danni.." Giọng cô ta vô cùng nhẹ nhàng. Tôi đang chờ đợi một cảm xúc khác. Một âm thanh giận dữ thì sẽ còn dễ hiểu hơn.
- "Yeah..."
- "Tôi biết..."......
.........
[Tâm sự đêm khuya]
Đã nghe nhiều về vụ Chatfuel mà chưa hiểu nó như thế nào.
Ban đầu, thấy sự phát triển vượt bật của Facebook và các ứng dụng mạng khác. Mình cũng đã ấp ủ rất nhiều hoài bão, kỳ vọng và đầu tư thời gian để cố gắng theo kịp sự phát triển.
Nay mới có dịp thử nghiệm tập tành làm một con Pet (Chủ yếu để học tập kinh nghiệm là chính, vui chơi với anh em,...)
Tìm được một nơi như j2TeaM thật làm mình phấn khích và thêm yêu hơn. Thấy mấy anh em chhia sẻ nhiều thứ hay ho quá mà bản thân cũng chưa lĩnh hội (tiếp thu) được bao nhiêu, một phần cũng do tài nguyên máy hơi yếu kém không dự trữ được hết. Rất hy vọng các bạn sẽ hoạt động tích cự hơn và phát triển hơn. Nếu có gì hay về bot chat, anh em cùng nhau chia sẻ API nữa nhé!
Mong trong tương lai gần sẽ có nhiều điều kiện hơn để đồng hành cùng anh em phát triển những ứng dụng hữu ích.
Cảm ơn anh em J2TeaM đã nhiệt tình và nồng hậu!
ps: Cảm ơn ad Tuấn em đã bắt chước anh một vài tính năng và cảm thấy rất thú vị, như đứa con tinh thần của mình lần đầu nó gọi bố vậy :3 <3
#j2team_story #j2team_bros #j2team_love #j2team_chatfuel