#J2team_relax #Reddit
r/nosleep
u/Verastahl (10.2k points - x2 golds - x2 silvers)
Công việc của tôi là theo dõi một người phụ nữ bị nhốt trong một căn phòng.
____________________
Phần 1: [https://www.facebook.com/groups/j2team.community/permalink/1026034337728686/](https://www.facebook.com/groups/j2team.community/permalink/1026034337728686/)
____________________
Tôi liền nghĩ đến cái camera trên đầu tôi và hạ tay xuống. Tôi quay lại cái bàn và ngồi đó, cố giữ bình tĩnh, thở đều và cố gắng không run tay nữa. Suy nghĩ kĩ nào. Đầu tiên là... tôi có nên ấn cái nút nào không?
Cái nút đỏ thì cho trường hợp khẩn cấp. Nếu cô ta là một tù nhân hoặc dạng dạng như vậy và nếu cô ta định trốn thoát thì họ chắc sẽ xem đây là một trường hợp khẩn cấp. Nhưng chưa ai bị thương tích hay hành hung gì cả. Và tôi nghĩ anh Solomon có lẽ đã ám rằng cái nút đó là để gọi cứu thương hoặc cảnh sát chứ không phải cho một trường hợp như thế này. Nhưng còn nút màu xanh lá thì sao?
Đây chắc chắn là "thứ đáng chú ý". Không chỉ vì cô ấy đang cầu cứu mà cô ấy đang CẦU CỨU TÔI.
Thế nên tôi đã khựng lại một xíu. Tôi không biết chắc rằng cô ta đang yêu cầu tôi hay không. Ở trường tôi ngày xưa cũng có vài người tên Thomas, đây là một cái tên phổ biến mà. Nhưng có bất kì cơ may nào cô ấy đã chèn cái tên đó một cách chủ đích khi tôi bắt đầu làm việc ở đây? Tôi không muốn làm một thằng ngáo nhưng tôi cũng không tỏ ra quá ..... tôi không biết phải sử dụng từ nào nữa. Mẹ tôi thường nói từ đó khi bà đọc những cuốn sách về thiên thần của bà. Hoài nghi, có lẽ là từ này, tôi không muốn tỏ ra hoài nghi. Tôi phải tin rằng cô ấy đang ám chỉ tôi. Và đây là những gì họ muốn.
Nhưng liệu tôi có nên ấn cái nút màu xanh? Tay của tôi đang hướng về cái hộp kim loại trên bàn nhưng tôi không thể dứt khoát hơn. Tôi không muốn phá luật, tôi cũng không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi phá luật. Nếu như họ đang thực sự giữ cô ấy như một tù nhân thì họ là những người rất là xấu. Nhưng thực hư làm sao tôi biết? Lỡ đâu cô ấy là người xấu còn họ mới là người tốt? Nhưng tôi vẫn....
Tôi quay lại nhìn cái màn hình lần đầu kể từ lúc tôi đọc được những từ kia, Rachel sắp những bức vẽ lại như thể cô ấy đã biết rằng thông điệp đã được gửi đi. Mỗi tay cầm một bức vẽ, cô ấy vừa đi từ đầu phòng đến cuối phòng vừa liếc nhìn camera như thể đang nhìn thấu tim gan tôi. Ngực tôi thóp lại khi tôi rút tay từ từ lại.
Không, cô ấy không thể nào là người xấu được. Tôi đã quan sát cô ấy ngần ấy thời gian. Tôi cảm giác có chút gì đó thân mật, có chút gì đó để có thể nói rằng cô ấy không phải là người xấu. Theo một cách nói nào đấy, cô ấy là bạn của tôi và tôi sẽ giúp cô ấy.
____________________
Tôi hành xử bình thường cả ca làm việc còn lại và nghĩ xem nên làm gì. Tôi nghĩ bất cứ ai đang theo dõi tôi cũng phải chú ý đến những bức vẽ và cách mà tôi phản ứng lại những bức vẽ ấy, nhưng tôi còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc đó nữa chứ? Tôi sẽ hành xử một cách ngầu hơn và cố tìm cách cứu cô ấy.
Những người liên quan đến công việc này mà tôi gặp đến giờ chỉ là một nhóm người khi tôi làm đơn và anh Solomon. Tôi không có cách nào liên lạc họ được trừ khi tôi ấn nút. Tiền lương của tôi được thanh toán qua điện tử và tôi cũng chưa từng gặp bất kì ai khác tại phòng giám sát.
Suy nghĩ đó làm tôi khựng lại đôi chút. Tôi luôn luôn nghĩ rằng thật lạ khi mà tôi không gặp bất kì ai - những người mà tôi đến thế ca hoặc người đến thế ca cho tôi. Tôi đoán rằng phải có những người khác như tôi, thậm chí có thể là những phòng giám sát khác, và họ bằng cách nào đó làm chúng tôi không gặp được nhau. Nhưng tôi cho là chắc chắn phải có.
Lí do vì sao tôi nghĩ thế vì tôi nhận ra tôi không phải là người duy nhất sử dụng căn phòng này. Máy nước, giấy vệ sinh, xà bông và chúng đều vơi đi nhanh hơn lượng mà tôi nghĩ mình đã dùng. Nếu đúng như vậy thì tôi có thể đoán ra họ là ai, có thể nói chuyện với họ sẽ an toàn hơn là nói chuyện với những người chủ kia.
Tôi rời nơi làm việc lúc 8 giờ tối, thay vì mua đồ ăn rồi về nhà, tôi lái xe ngược lại chỗ làm việc và đậu ở con đường đối diện. Không có gì thay đổi khi tôi đến đó được 1 phút, không một chiếc xe hay thứ gì mới. Và nếu tôi đúng thì họ sẽ không gửi bất kì ai khác đến thay đến khi họ chắc rằng tôi đã đi khỏi nơi đó.
Thế nên tôi chờ.
Tôi rất mệt và con đường thì yên lặng như tờ, nhưng tôi cũng rất phấn khích và lo sợ mình ngủ gật. Mỗi lần có một chiếc xe đi qua hoặc có ai đó đi bộ ngang qua, tôi đều giật mình dậy. Tôi cố tưởng tượng rằng sẽ có 1 chiếc SUV hoặc 1 chiếc xe tải con đến ngay sau lưng xe tôi. Rồi những người trong chiếc xe đó sẽ kéo tôi ra, đưa tôi đi tới nơi họ giết Rachel hoặc tra tấn tôi. Cứ mỗi lần suy nghĩ như thế là tôi lại muốn đạp ga và chạy phắn đi, nhưng nghĩ đến cảnh cô ấy đang cô độc trong căn phòng ấy thì tôi lại muốn ở lại.
Hai tiếng sau, một người đàn ông béo hói đến đậu xe và đi bộ về văn phòng. Ngay khi thấy ông ta mở khóa cửa và chuẩn bị tiến vào trong, tôi mở cửa và chạy lại nói chuyện. Nhưng không được thế này, tôi cần thông minh hơn. Tôi không biết họ đang ở đâu nhưng tôi chắc chắn là có camera ẩn trong phòng khóa và bên ngoài văn phòng này. Nếu tôi chạy thẳng đến đó và nói chuyện với người đàn ông đó thì họ sẽ biết tôi đang muốn làm gì.
Thở dài một cách chán nản, tôi đóng cửa lại và ngồi trong xe chờ ca của ông ta kết thúc. Tôi nghĩ tôi sẽ theo đuôi ông ta như trong phim, nhưng tôi cũng sợ sẽ mất dấu hoặc ông ta sẽ gọi ai đó giúp thì toang cả nhà. Thế nên tôi chờ ông ta quay lại xe sau một ca làm việc 6 tiếng, hi vọng đủ xa để camera không phát hiện được. Và tôi đã gặp người đàn ông đó, Charles Jeffferies.
____________________
"Này..., này, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" - Người đàn ông đó vẫn quay lưng lại với tôi và phất tay đuổi tôi đi.
"Xin lỗi, tôi không có tiền. Chúc một ngày...." - Ông ta đã đứng hình khi ông ấy nhìn thấy tôi. " Ôi chúa! Không! Không! Xéo khỏi đây nhanh đi nhóc, chúng ta không được phép nói chuyện với nhau!". Ông ấy sợ nhưng tôi cũng không muốn để ông đi, có điều là không phải sau khi tôi trải qua những chuyện vừa rồi. Tôi tiến tới và đóng sầm cánh cửa ông ấy đang mở để chui vào xe.
"Vậy ông biết tôi là ai à?" - Tôi cố không tỏ ra ngạo mạn nhưng tôi có thể cảm nhận sự điên cuồng trong từng chữ mình gằn ra.
Ông ấy giật mạnh cửa lần nữa nhưng không đủ sức vượt qua lực chặn cửa của tôi, tôi khỏe hơn. Một giây sau, ông ấy giảm lực kéo, quay mặt lại hướng tôi, tôi có thể nhìn thấy được sự căng thẳng và mệt mỏi trên khuôn mặt ấy. "Phải, tôi biết anh là ai, làm gì ở đây và để tôi nói cho nhé, chúng ta không được phép gặp nhau, nói chuyện với nhau, mãi mãi!"
Tôi cau mày: "Solomon có nói tôi việc đó bao giờ đâu? Anh ấy chưa từng đề cập trong luật luôn ấy!".
Người đàn ông lắc đầu bất lực: "Solomon, phải rồi. Có nhiều thứ mà họ chưa kể cậu lắm. Tôi cá là họ chưa nói rằng cậu đang bị theo dõi trước khi cậu làm việc này, đúng không?" Khi tôi vừa chớp mắt, ông ấy tiếp: "Phải, tôi cũng thế. Tôi làm việc này 10 năm rồi đấy và tôi chứng kiến cảnh người này đến và đi. Chứng kiến họ phá những cái luật mà họ chưa từng biết. Lí do tôi còn đứng đây là vì tôi biết giữ cái đầu lạnh và giữ kín cái mồm đấy cậu trẻ." Ông ấy chỉ ngón tay vào tôi: "Cậu cũng nên như vậy, nếu mọi thứ còn chưa quá trễ."
Bụng tôi rộn rạo cả lên. "Quá trễ?"
Người đàn ông vuốt mặt bất lực. "Này nhóc, bộ cậu không biết họ đang theo dõi cuộc nói chuyện này à? Cậu nghĩ rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra à?" Ông ấy nhìn về hướng văn phòng, một ánh buồn bã và sợ hãi ánh lên trong ánh nhìn của ông ấy. "Chết tiệt, theo như kinh nghiệm của tôi thì cậu mới giết cả hai người chúng ta rồi đó." Lắc đầu bất lực, ông ấy đẩy tôi ra và mở cửa. "Nhân tiện, tôi liều đủ rồi. Cậu nên ngưng đặt câu hỏi và chỉ làm việc thôi, tốt cho sức khỏe của cậu hơn đấy."
Ngay sau đấy, ông ấy lên xe, đóng cửa lại. Tôi không định ngăn ông lần này đâu mặc dù tôi đang lo lắng về những gì ông ấy nói. Tôi sẽ làm gì đây? Ông ấy chắc không biết nhiều hơn tôi đâu, nhưng mà kể là có thì tôi làm được gì hơn nếu tôi biết được?
Tôi vào lại xe với những suy nghĩ nặng trĩu. Tôi vẫn sợ nhưng ngoài ra tôi còn cảm thấy buồn và xấu hổ. Tôi muốn giúp Rachel nhưng không biết phải làm sao. Tôi chưa bỏ cuộc nhưng khi về đến nhà, tôi không thể nghĩ xem mình nên làm gì tiếp. Đây không phải là một bộ phim và tôi cũng không phải là một anh hùng. Cao kiến duy nhất đó là đến gặp cảnh sát nhưng họ cũng có thể bị thao túng bởi những người chủ của tôi. Hoặc tôi sẽ phải chứng minh cô ấy đang bị bắt giữ.
Khi tôi đậu xe và đi vào căn hộ của mình, tôi đã quyết định. Trừ khi tôi có sáng kiến nào tốt hơn trong tối nay, còn không thì tôi sẽ làm cả hai ý. Ngày mai tôi sẽ phá luật bằng cách mang thứ gì đó vào. Tôi sẽ sử dụng điện thoại để quay lại một đoạn về phòng làm việc của mình, của Rachel và nơi mà cô ấy bị nhốt ở đó và của tôi về việc tôi đang làm. Tôi sẽ gửi cho mọi tờ báo, website và trang truyền thông mà tôi biết. Rồi tôi sẽ đến cảnh sát và đưa họ một bản sao nếu tôi có thể làm được. Nếu tôi làm thế thì kể cả khi họ bắt được tôi, sẽ có người đến cứu Rachel.
Tôi đang tràn đầy những lo lắng và suy nghĩ về việc sẽ bị giết hại. Một phần trong tôi nói rằng tôi nên làm những gì được dặn và chỉ hi vọng mọi thứ sẽ qua. Nhưng đời nào tôi chấp nhận một cuộc sống như vậy. Kể cả khi tôi làm hỏng mọi thứ thì ít ra tôi đã làm những gì tôi muốn làm và tôi đã cố gắng hết sức. Đắm chìm vào những suy nghĩ đó làm tôi không nhận ra có người đang tiến đến sau lưng tôi khi tôi mở cửa.
"Thomas?"
Tôi quay phắt người lại và cảm thấy chân tay bủn rủn, tựa người vào cái cửa. Tôi chắc phải điên rồi. Tôi cầm lấy tay nắm cửa để phòng thân khi tôi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi. Không thể nào được, nhưng bằng cách nào đó chuyện này lại có thể xảy ra!
"Rachel?"
____________________
Link Reddit: https://redd . it/brsj8v
____________________
Xem thêm bài dịch của mình tại: https://rdvn . page/user/560628344438564
Dịch bởi Anh Duc Le | https://rdvn . page/write
Comment tương tác để chờ phần 3 nào!!
#reddit #J2team_relax
r/nosleep
u/Verastahl (17.0k points - x1 platinum - x3 golds - x4 silvers)
Công việc của tôi là theo dõi một người phụ nữ bị nhốt trong một căn phòng.
____________________
Ba năm về trước. trong lúc đang lướt trên một trang web tìm kiếm việc làm thì một trang quảng cáo đã lọt vào tầm mắt của tôi. Không phải vì nội dung thú vị các bạn à, mà là vì rất ngắn. Theo như những gì tôi nhớ là: "Công việc có sẵn, lương cao, không lợi nhuận, yêu cầu sự thận trọng". Kèm theo đó là một địa chỉ mail, hết rồi đấy. Lúc đó thì tôi đang quản lý một cửa hàng âm thanh nhưng nghe lời đồn đại là cửa hàng sắp phải đóng cửa trong năm tới và phải chuyển đến cơ sở nhỏ hơn. Tôi buồn rầu tìm kiếm công việc kế tiếp cho mình đã được vài ngày rồi nhưng đây là cái đầu tiên làm tôi chú ý. Chủ yếu là vì tôi đang chán và cái này thì độc lạ vãi ra ấy.
Thế nên tôi gửi email thôi.
Nửa giờ sau, tôi nhận được email trả lời. Tôi được kêu đến một văn phòng ở khu vực cao cấp của thành phố đúng giờ để "phỏng vấn". Tôi đã đến và sau vài phút ngồi chờ ở sảnh, tôi được đưa đến một văn phòng nơi mà tôi được đưa 1 list các mẫu đăng kí và các tờ giấy đầy các câu hỏi phỏng vấn đang còn bỏ trống. Họ thu lại và nói tôi sẽ được liên lạc sau.
Tôi đã quên béng vụ đó đi đến một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi rằng tôi đã vượt sơ khảo, giờ đến phần đàm phán về hợp đồng. Một lần nữa, tôi được nhận địa chỉ và thời gian, và khi tôi đến (là một văn phòng khá xinh khác cách cái cũ tầm 20 dặm), tôi được đón bởi một người tên Solomon. Anh ấy dẫn tôi đến một căn phòng lớn có một cái ghế và một cái bàn. Trên cái bàn có 2 cái màn hình lớn, chuột và phím, và một cái hộp được gắn chết với hai cái nút cỡ bự trên đó: một xanh lá một đỏ.
Anh ấy bảo tôi đây là căn phòng mẫu của nơi mà tôi sẽ làm việc nếu tôi chấp nhận công việc. Anh ấy miêu tả công việc của tôi như sau:
Tôi sẽ làm việc 6 tiếng một ngày, mỗi tuần 7 ngày. Công việc rất đơn giản. Tôi cần đến chỗ làm việc 10 phút trước khi giờ làm việc bắt đầu và vào một khu vực bên ngoài như một cái phòng chứa đồ ấy. Tôi có tủ đồ riêng, cất đồ cá nhân vào trong đó và trang bị đồ cần thiết của công việc vào. Dưới bất kì trường hợp nào, tôi không được đem đồ cá nhân vào phòng giám sát và tôi cũng không được đem đồ từ phòng giám sát ra ngoài.
Còn đây là những gì tôi cần làm trong phòng giám sát. Màn hình bên trái sẽ thu hình chất lượng cao và trực tiếp từ một khu vực từ xa. Công việc chính của tôi đơn giản là nhìn vào camera. Cứ mỗi giờ đồng hồ tôi sẽ nhảy qua màn hình bên phải và viết một bài báo cáo coi có việc gì thú vị diễn ra suốt giờ vừa rồi. Tôi không có bút chì, bút mực hay giấy gì cả, và tôi không được cho phép ghi chú về công việc của mình.
Còn về hai cái nút xanh đỏ, nút đỏ là để cho trường hợp khẩn cấp. Nghĩa là nếu có thứ gì đó đang xảy ra trong video hoặc nơi làm việc cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Nút màu xanh lá là cho những video đáng chú ý. Theo tôi nghĩ thì cái nút đó sẽ cho mọi người ở một nơi nào đó biết rằng có gì đó thú vị xảy ra trong video. Solomon nhấn mạnh rằng tôi phải rất cẩn thận khi sử dụng nút này, tôi nên cân nhắc thật kĩ khi sử dụng và chỉ được sử dụng khi có gì đó "thực sự thú vị" xảy ra.
Anh ấy chỉ vào cái camera trên trần chúng tôi đang ở, nói rằng mọi căn phòng đều y chang thế này. Quá trình làm việc của tôi sẽ được giám sát và những người trong video tôi đang xem cũng vậy. Anh ấy nói rằng tôi chỉ bị sa thải khi yêu cầu không đủ đáp ứng. Rồi anh ấy nhếch mép cười hỏi xem tôi biết "sa thải" là gì không.
Tôi gật đầu, tôi không muốn thể hiện sự bướng bỉnh của mình. Tôi thường không bày tỏ những thứ đó cho mọi người biết nên họ nghĩ tôi là thằng ngáo. Nhưng mà ổn thôi, cứ để anh ấy nghĩ thế nếu anh ấy trả tôi đủ tốt.
Và lương tốt thật các bạn à, 35$ một giờ đấy!
Tôi thật sự lo lắng đấy. Tôi đã nghĩ về một dạng thí nghiệm tâm lý hoặc công việc bí mật của cơ quan nhà nước. Tôi ổn với mấy thứ đó nhưng mà kiểu công việc gì chỉ ngồi và xem màn hình? Mẹ tôi luôn nói rằng có những thứ trông tốt và thật sự tốt thế thật và cũng có những thứ trông quá tốt để xem là thật.
Tôi tự hỏi xem công việc này có gì phạm pháp hay không, Solomon cười và nói không. Tôi hỏi tiếp xem tôi có phải làm ai bị đau hay không, anh ấy tiếp tục lắc đầu. Anh ấy nói lí do mà lương cao là vì bên anh ấy cần người làm có động lực để làm việc thật sự chuyên nghiệp và cẩn thận. Công việc họ làm rất quan trọng và có nhiều lí do để không phải lăn tăn về lương bổng. Nếu tôi nhận công việc, tôi phải kí một tờ giấy rằng tôi sẽ không bao giờ bô bô công việc của mình bên ngoài hoặc tôi sẽ bị kiện và bắt giam. Tôi chỉ vi phạm luật đó vào lúc này vì tôi sẽ kể cho các bạn hết những gì đã xảy ra.
Sau đó tôi nhận việc vì họ muốn tôi làm việc ngay, tôi phải bỏ cửa hàng mà không được báo trước cho chủ. Tôi cảm thấy hơi tệ khi làm thế nhưng mà tôi cũng đang rất hào hứng với công việc mới. Công việc này khá nhiều tiền và cũng tương đối dễ nhai, nếu chưa nói là còn hơi chán một tẹo. Tôi đã sợ rằng là có nhiều thứ phải làm hơn nhưng rồi đã tự trấn an rằng tôi phải thử phát đã. Không hề do dự và bỏ phí cơ hội này, tôi để trí tưởng tượng mình bay cao và xa hơn nữa. Tôi được đưa địa chỉ nơi làm việc và khi tôi đến, tôi ngạc nhiên vì trông y chang căn phòng mẫu thật, chỉ khác chút chút thôi. Căn phòng làm việc có máy lọc nước nhỏ hơn xíu ở góc. Vì tôi không được đem bất cứ thứ gì bên ngoài vào phòng nên tôi phải ăn trước và sau mỗi ca làm việc. Sự khác biệt lớn nhất đó là hai cái màn hình đã được mở.
Cái bên phải chỉ có hai màu đen và trắng như bạn có thể vài lần thấy trên phim ấy. Tôi có thể đánh máy, nhưng không có internet hay bất cứ kết nối nào cả. Cái màn bên trái là....
... là một video từ một căn phòng. Tôi nghĩ bạn sẽ gọi đó là căn phòng ngủ bởi vì ở đó có một cái giường, nhưng mà còn nhiều thứ khác nữa. Một cái TV, một cái sofa và mấy cái ghế khác, hai cái bàn và có nhiều khoảng trống. Camera chắc ở góc cao bên trên bởi vì tôi thấy được gần hết. Ban đầu thì tôi không để ý mấy thứ đó.
Tôi thấy cô ấy.
Cô ấy nhìn có vẻ lớn hơn tôi một xíu và rất đẹp. Khi tôi lần đầu trông thấy, thì cô đang nằm trên ghế sofa. Chỗ đó là chỗ xa nhất của căn phòng từ camera nhìn đến, nhưng hình ảnh thì rất rõ và tôi có thể khẳng định rằng cô ấy đang ngủ. Tôi nhận ra mình đang cố nhìn sát màn hình để có thể thấy cô ta rõ hơn. Tôi nhận ra việc mình đang làm và có cảm thấy chút xấu hổ. Tôi đang theo dõi cô ấy. Mẹ tôi sẽ gọi tôi là Peeping Tom* mất thôi.
(T/N: *Peeping Tom chỉ những gã đàn ông nhìn trộm các phụ nữ khỏa thân.)
Tôi không muốn làm Peeping Tom, nhưng tôi cũng không muốn trở nên ngáo ngáo, tôi cần suy nghĩ chậm lại.
Đây là một công việc tốt và tôi chưa làm gì sai cả, đúng chứ? Tôi không hại ai và người phụ nữ đó vẫn đang bình yên. Căn phòng trông ổn và cô ấy nhìn như có vẻ chấp nhận điều này. Đây chắc là một thí nghiệm gì đó thôi và tôi đang phản ứng thái quá.
Thế nên tôi ngồi xuống và làm việc.
____________________
Mất không lâu để tôi biết rằng người phụ nữ, tôi gọi cô ta là Rachel, ở đó không phải vì cô ta muốn. Tôi không thấy cô ta bị thương nhưng rõ ràng là cô ấy không bao giờ ra khỏi phòng trừ khi cô ta vào một chỗ, tôi nghĩ chắc là nhà tắm, mà camera không thể thấy. Cô ta chưa bao giờ rời căn phòng theo ý mình cả. Mỗi tuần sẽ có một vài lần có những người đàn ông và phụ nữ trong bộ đồng phục lạ lạ đến đưa cô ấy đi, có lúc cô ấy chống cự nhưng hầu hết thì cô ấy chỉ gục đầu mà đi thôi.
Họ luôn đưa cô ấy về, và những lúc cô ấy không về thì đó là những lúc tôi cảm thấy tệ nhất Tôi lo lắng cho cô ấy đến khi tôi đến nơi làm việc và nhìn thấy cô ấy trên màn hình xem TV hoặc vẽ. Cô ấy trông không hề đau đớn hay buồn bã trừ những lúc họ đem cô ấy đi và kể cả khi cô ấy chống cự thì họ vẫn luôn nhẹ nhàng với cô ấy.
Dù vậy, tôi biết có việc gì đó không ổn. Tôi đang tính đến việc bỏ việc hoặc ấn nút nút đỏ để có ai đó đến giải đáp cho tôi. Hoặc là gọi cảnh sát và cho họ thấy những gì tôi đang thấy.
Nhưng tôi sợ, tôi sợ mất việc, tôi sợ họ sẽ làm gì đó với tôi nếu tôi nghỉ việc hoặc kể về họ. Solomon đã nói rằng khi tôi nhận việc, tôi không được phép đặt câu hỏi. Tôi sẽ không cần làm những gì tôi không được kêu làm trước đó, nhưng tôi cũng không bao giờ được kể những gì tôi làm hoặc tôi thấy, và tôi cũng không bao giờ được đặt câu hỏi về việc tôi đang làm.
Thế nên tôi tự trấn an bản thân. Đây chỉ là thí nghiệm thôi, cô ấy bị điên hay bệnh gì đó và họ đang cố giúp cô ấy. Cô ấy đang làm công việc như tôi thôi. Hoặc cô ấy là một tù nhân ở đâu đó và tôi đang quan sát để đảm bảo cô ấy ổn. Nếu họ hại cô ấy hoặc nếu tôi thấy cô ấy không muốn ở đó thì lúc đó chắc tôi sẽ giúp cô ấy. Dù sao thì tôi cũng tự nhủ tôi đang giúp bằng cách trông nom cô ấy đây.
Tôi không mong bạn suy nghĩ nhiều về mấy cái lí do tôi tự trấn an bản thân, tôi cũng không, đặc biệt là bây giờ. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, tôi không phớt lờ hay cố giải thích hành động của mình nữa. Tôi chỉ biết là tôi cần phải làm gì đó.
____________________
Rachel thường vẽ một đến hai tiếng mỗi ngày và luôn là vào ca buổi trưa của tôi. Căn phòng không có cửa sổ nhưng tôi đoán cô ấy có đồng hồ hoặc cơ thể cô ấy nhận thức được thời gian. Tôi thích xem tranh cô ấy vẽ - dù chúng luôn hướng ra chỗ mà tôi không nhìn được, nhưng chúng làm tôi có thể nhìn được khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy làm việc. Trông thật yên bình và hạnh phúc. Ngắm nhìn cô ấy cười mỗi khi cô ấy làm được điều mình muốn luôn luôn làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi đã để ý có gì đó không đúng khi cô ấy vẽ thường xuyên hơn trong một vài tuần vừa rồi. Biểu cảm cũng trở nên chăm chú hơn và nghiêm trọng hơn. Có điều gì đó căng thẳng trong mỗi cử chỉ của cô ấy mà tôi chưa từng thấy trước đó. Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy chăm chỉ hơn và tôi muốn nhắn nhủ rằng cô ấy không phải lo. Một vài tuần nọ, những người khác đến và đem những bức tranh cũ đi, mang đến nhiều... tôi nghĩ là tranh sơn dầu khác vào.
Nhưng có gì đó đằng sau khuôn mặt nghiêm túc ấy, thứ gì đó sai lắm luôn. Cô ấy không vui và cô ấy làm việc suốt nhiều giờ đồng hồ một mạch. Nội trong 3 ngày cô ấy đã vẽ được 4 bức tranh.
Tôi ngày càng lo lắng cho cô ấy hơn. Và khi cô ấy hoàn thành bức thứ 4, tôi nhận ra mình đang kêu cô ấy dừng lại và nghỉ đi. Tôi tự bao giờ đã quen với việc nói chuyện với cái màn hình, nói với cô ấy theo cách của tôi. Nhưng cô ấy không ngừng lại. Thay vào đó, cô ấy di chuyển những bức vẽ, xếp chúng lại chỗ cái ghế sofa xa xa cuối phòng.
Đây là lần đầu tôi được thấy những bức vẽ. Kể cả khi chúng được đem ra ngoài, chúng luôn được che khỏi camera. Tôi vẫn lo lắng cho cô ấy nhưng tôi vui vì cuối cùng cũng thấy được những gì cô ấy đang làm. Vui trong lo sợ.
Chúng tuyệt đẹp. Một bức là một cánh rừng xanh, bức khác là một cái giếng bằng đá cũ. Bức thứ 3 là một căn nhà đơn độc trên một hòn đảo. Bức cuối thì như một rạp chiếu phim cũ. Tất cả đẹp như trong mơ, với những hàng màu trông thật sống động. Nhưng khi nhìn kĩ tôi mới để ý là những hàng màu ấy không phải được xếp ngẫu nhiên. Chúng xếp thành từ. Rất dễ bỏ qua nếu bạn không để ý, và chúng cũng không mang ý nghĩa gì nhiều. Chỉ là vài từ đơn lẻ trong những bức vẽ, dễ bỏ sót nếu chỉ nhìn sơ qua.
Tôi nhìn sát màn hình và nheo mắt, cố gắng đọc từng chữ. Tim tôi muốn văng ra khỏi lồng ngực khi mà tôi đọc được chúng. Nháy và dụi mắt, tôi đọc lần nữa, đọc thành tiếng, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.
"Làm ơn đi."
"Cứu."
"Tôi."
"Thomas."
Tôi lùi lại, tay bịt lấy mồm. Tôi không biết làm gì, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Không phải vì cô ấy yêu cầu sự trợ giúp từ tôi.
Mà là tên tôi là Thomas.
____________________
Link Reddit: https://redd . it/brco33
____________________
Xem thêm bài dịch của mình tại: https://rdvn . page/user/560628344438564
Dịch bởi Anh Duc Le | https://rdvn . page/write
#reddit #osu #touhou #J2Team_Relax
72h qua reddit đã cho mình 1 khoảng thời gian quá tuyệt với cho ngày cá tháng 4
/r/osugame có lẽ đã làm nên chiến tích lịch sử trong cộng đồng reddit khi mà đã có khả năng giữ vững logo của mình ko bị diệt và đúng hơn là giữ cho nó 80 phần trăm nguyên vẹn, là 1 nguời thành viên của cộng đồng, mình phục 32000 thành viên /r/osugame khi họ đã làm nên kì tích như vậy :)
/r/touhou đã làm khá tốt, kèm theo đó là 1 chút hỗ trợ cho /r/osugame, phải nói là hình ảnh của 2 best girl của mình (Reimu x Marisa) kèm theo đó là Remillia và Cirno đã đuợc dựng lên khá hoàn hảo và khá đẹp, cốc bia gần đó cũng làm 1 nét tô vào nếu như bạn ở trong cộng đồng
Nghe nói Việt Nam ta đã có 2 lá cờ gắn trên đó thì phải :)
Giờ đây, mời mọi nguời chiêm nguỡng thành quả mà hơn triệu nguời đã chung tay, góp sức dựng lên trong 72h qua, cảm ơn reddit và các cộng đồng đã đóng góp.
Mong ta sẽ đuợc chiến đấu tại những sự kiện năm sau.
P.S: Em có đăng bài này r nhưng đây là bài tổng kết, mong các anh duyệt